Đương lúc người người phản đối Tiên Tri nhậm chức thủ lĩnh Nhân Gian, Tần Thái từ từ đi vào. Rất nhiều đôi mắt đang trừng cô, đương nhiên là bọn hùa theo chiếm đa số. Cô là đệ tử của Bạch Hà, tuy rằng ở Nhân Gian đã lâu và chức vị cũng không thấp, nhưng rất nhiều người ở Nhân Gian không coi cô là người một phe.
Sau đó cô "sinh" được Lục Hồng Huyên, cảm giác bị bài xích đã ít hơn. Nhưng cô chỉ được xếp vào làm văn chức ở Tinh Tú thính, không can thiệp vào bất kì tình hình đối nội đối ngoại nào. Nếu người phụ nữ như vậy bỗng nhiên lên làm thủ lĩnh, chắc chắn đa số người ở đây sẽ không đồng ý.
Tần Thái đi đến trước bàn hội nghị, ngồi xuống vị trí vốn có của mình, trong tay đang ôm Lục Hồng Huyên. Xung quanh chợt yên tĩnh hẳn, giữa lúc mọi người đang đấu đá xem ai làm thủ lĩnh thì cô đã âm thầm đến Trật Tự cứu con trai của Lục Thiếu Hoài. Điều này làm bọn họ phải thấy tự xấu hổ mà đỏ mặt, nào có ai ở đây dám mạo hiểm đến Trật Tự cứu người đâu.
Làm như chưa nghe được cuộc cãi vả vừa rồi, Tần Thái vừa chơi với Lục Hồng Huyên vừa hỏi: "Hội nghị thảo luận đến đâu rồi?"
Cô nói như không có chuyện gì như thế khiến bọn họ không biết phải trả lời thế nào. Tần Thái thong thả và rõ ràng: "Nhân Gian đã rơi vào nguy hiểm, ai làm thủ lĩnh không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải đoàn kết một lòng. Tạ trưởng lão có tư lịch và uy vọng đủ để làm thủ lĩnh. Nhưng dù là Tạ trưởng lão hay là tôi cũng đều là người ngoài, cũng may Lục Thiếu Hoài vẫn còn con trai, không bằng cứ để Hồng Huyên tạm nhậm chức thủ lĩnh Nhân Gian, mọi việc thì do các trưởng lão và các bộ trưởng phụ trách, cùng nhau thương nghị."
Tạ Thiên An hừ lạnh: "Cuối cùng do ai quyết định? Tiên Tri đại nhân để một đứa nhỏ làm thủ lĩnh, chẳng lẽ muốn học theo Từ Hi thái hậu hay Võ Tắc Thiên sao? Còn nữa, cô vốn là đệ tử của Bạch Hà Trật Tự, dựa vào đâu mà chúng tôi tin tưởng được cô?"
Tần Thái nhìn về phía ông ta, ánh mắt không rõ vui buồn: "Quyết định cuối cùng, vậy thì để Tạ trưởng lão quyết định đi. Còn vì sao phải tin tôi...." Cô từ từ cúi người sát vào Tạ Thiên An, ánh mắt thản nhiên: "Vì tôi là người phụ nữ Nhị gia yêu nhất."
Tạ Thiên An nghẹn lời, Tần Thái ôm Lục Hồng Huyên đứng dậy, đưa mắt nhìn một vòng: "Tư lịch Tạ trưởng lão thâm hậu, xả thân vì đại nghĩa, đáng để chúng ta tin tưởng. Huống chi bây giờ ai làm thủ lĩnh, mọi người đều phải đồng tâm hiệp lực, cớ gì chia rẽ lẫn nhau? Việc này quyết vậy đi."
Những người vừa rồi kịch liệt đấu tranh với cô bỗng thấy hổ thẹn cúi thấp đầu, thật sự như lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Sau khi hội nghị chấm dứt, Bạch Cập và Sa Ưng đều bất mãn. Sa Ưng còn trực tiếp nói thẳng: "Vì sao lại nhường nhịn ông ta? Dù cô nhất quyết không lùi thì bọn họ dám làm gì chứ."
Tần Thái cười: "Nhường nhịn chứng tỏ chuyện này không quan trọng, sẽ dễ dàng cho bước sau."
Sa Ưng không nói nữa, bây giờ anh đã không cần phải lo lắng nhiều cho cô.
Lục Thiếu Hoài không còn, tổng bộ Nhân Gian không dùng được nữa. Tạ Thiên An chủ trương dời tổng bộ đến nơi khác, Tần Thái chỉ đơn giản mua lại toàn bộ khu biệt thự tại Thiên Lư Loan Hành Thiên nhã các. Tạ Thiên An không có ý kiến khác vì ông ta không có tiền. Tần Thái lại có rất nhiều, chưa nói đến phần tích cóp mấy năm qua, riêng việc cô hóa cát thành vàng ròng đã đủ để cô xem tiền tài là cặn bã.
Sau khi quyết định Thiên Lư Loan là tổng bộ, Tần Thái chọn một tòa nhà văn phòng nằm chính giữa, nhanh chóng trang hoàng. Đương lúc Nhân Gian bị chia năm xẻ bảy, cô chỉ nhấc bút hạ lệnh phân phòng phân nhà cho người thân của các Huyền Thuật sư.
Chuyện này khiến cô thắng được không ít nhân tâm. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, dù có người cho rằng cô có tâm kế, thì cũng không dám bàn luận đến. Từ lúc vị Tiên Tri này đến Nhân Gian, một đường đi thẳng từ tổ viên tới nay, chưa bao giờ có khuyết điểm gì quá lớn. Vậy mà vẫn phải chịu hiềm nghi từ các quản lý cấp cao khác, cô ấy còn vì đại cuộc mà suy nghĩ, có gì đáng bị soi mói chứ?
Sa Ưng đã hiểu vì sao Tần Thái nhường nhịn, dù cô bị hạn chế quyền lực, với thuộc hạ lại không uy không đức. Nếu miễn cưỡng lên chức thủ lĩnh lúc đó, thì có mấy ai trung thành với cô?
Bây giờ đã khác, cô vừa là mẹ đẻ của Lục Hồng Huyên, tuy các quyết sách đều do Tạ Thiên An quản lý, nhưng tiền bạc do cô bỏ ra. Tạ Thiên An không nắm quyền lực mềm này, còn không nắm được cả nhân tâm thì có tác dụng gì?
Huống hồ dưới tình huống trong tay cô có người của Phán quan trưởng Bạch Cập, người của trung tâm huấn luyện Thủ Vọng Giả Sa Ưng. Cả Nhân Gian chỉ có hai bộ kỹ thuật này là sở hữu các Huyền Thuật sư ưu tú nhất. Bộ trưởng bộ Tài nguyên Thông Dương Tử cũng là người của cô, mọi tài nguyên đều nằm trong vòng khống chế. Có lẽ cô đã sớm muốn nắm cả Nhân Gian.
Trong khoảng thời gian này, Yến Tiểu Phi không có gì khác biệt, vẫn cẩn thận với từng chuyện nhỏ nhất. Tuy Trật Tự đang chiếm thế thượng phong, hắn không có ý muốn về. Tần Thái biết đây là chỉ thị của Yến Trọng Hoan. Sau khi Nhân Gian hoàn toàn bị hủy diệt thì Yến Tiểu Phi mới có công trạng lớn.
Yến Tiểu Phi quả thật điềm tĩnh hơn rất nhiều, không quậy không nháo, mỗi ngày chăm chỉ xử lý việc vặt của Tần Thái, chăm sóc ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Thiên Lư Loan. Lục Hồng Huyên ở cùng Tần Thái, dù có vú em nhưng hắn vẫn phải gánh trách nhiệm chăm sóc, thời gian này thật sự rất bận rộn.
Lúc này Tần Thái mới điều tra được số phúc lộc thọ được phân phối nơi nào, số còn thừa toàn bộ được chuyển dến một thẻ hội viên thần bí. Ban đầu mọi người cho rằng đây là thẻ thủ lĩnh, nhưng bây giờ Tần Thái đã biết không phải. Từ các trưởng lão thì chỉ biết thẻ này dùng để duy trì vận số của Nhân Gian. Cho nên tới nay cứ như vậy, không ai biết là do ai định ra quy tắc này.
Vì thế sau khi Nhân Gian bị thương tổn nghiêm trọng, bộ Tài nguyên tạm dừng hiến tế phần này vào thẻ hội viên kia, nhận được tiền tài do Tiên Tri cung cấp, bộ Tài nguyên chặn được tất cả số phúc lộc thọ bắt đầu phân phát cho Huyền Thuật sư Nhân Gian, để bọn họ tục mệnh cho bản thân. Phúc lợi như thế xưa nay chưa từng có. Nhưng Thông Dương Tử biết đây là kế đối ngoại, căn bản bộ Tài nguyên không dừng hoạt động mà càng thêm mở rộng. Phần chia cho Huyền Thuật sư chỉ như con bò mất cọng lông, không nhằm nhò gì với số năng lượng thật sự.
Mấy này nay Bạch Cập bận rộn muốn hộc máu, đổi Tổng bộ mới, tất cả các pháp trận đều phải bố trí lại lần nữa. Mỗi một trận pháp lớn nhỏ hầu như hắn phải tự tay làm, vì phần lớn nhân lực đã mất. Hắn và Sa Ưng đã năm ngày liên tiếp không ngủ mới coi như là xong bước đầu. Năm ngày năm đêm, hắn bận rộn nên không hỏi đến Tần Thái. Đi ngang qua cửa bao lần mà không vào.
Tần Thái sợ hắn mệt đến chết, phái Tang Cốt Nê và Thông Dương Tử đến đó, dựa theo pháp trận hắn vẽ mà hoàn thiện các chi tiết còn lại. Tang Cốt Nê nhân là thụ yêu ngàn năm nên có nhiều pháp lực và lý luận tri thức của Thông Dương Tử phong phú, hai người chỉ cần làm theo bản vẽ thì sẽ không có sai sót.
Trở về Thiên Lư Loan, Yến Tiểu Phi đã chuẩn bị sẵn nước ấm cùng đồ ăn ngon miệng. Bạch Cập chịu không nổi bẩn nên đi tắm trước. Sa Ưng thì chịu không nổi cơn đói, ăn cơm trước. Sau khi đã no nê, Sa Ưng lại muốn làm chuyện kia. Tần Thái lười mắng, đối với người như anh, cô còn có thể nói cái gì được?
Anh dùng cánh tay rắn chắc ôm eo cô, Tần Thái thở dài, im lặng phối hợp. Cô không lo về Bạch Cập vì hắn là người có tự chủ, hơn nữa là Huyền Thuật sư cấp cao lấy hồn dưỡng thân, dù không bất tử nhưng hồn phách cũng có thể tu thành pháp thân. Nhưng Sa Ưng sẽ không quan tâm nhiều thế, anh là người tận tình tìm hoan, là người có ăn là sẽ ăn hết. Hơn nữa Huyền thuật gặp khó khăn ở nhiều giai đoạn, đa số không ai muốn phát triển ở phương diện này.
Tần Thái bám vào bờ vai anh, mặc do anh dùng sức, cô thấp giọng khuyên: "Đã mệt mỏi mấy ngày nay, anh không yêu quý bản thân chút à."
Su chẳng hề để ý: "Không làm thì không ngủ được."
Tần Thái cào năm ngón tay vào tóc anh, vì anh cắt đầu đinh nên hơi ngứa: "Sa Ưng, tôi cắn anh thành cương thi nhé?"
Sa Ưng đang ra sức "trồng trọt" trên người cô bỗng run run, khụ khụ, cái gì vậy, anh rất bất mãn: "Đừng có nghịch ngợm vào lúc mấu chốt được không?"
Cô mỉm cười, kéo đầu anh xuống hôn lên môi, anh quả thật đã mệt mỏi, ôm lấy cô mà ngủ. Tần Thái dịu dàng hôn anh: "Tôi không nói đùa."
Sa Ưng ôm chặt cô, đang vào trạng thái mơ màng sắp ngủ nên dù có nói lời lưu manh thì vẫn mang theo nét quyến rũ trầm ấm: "Thế nào, bảo kiếm của Sa gia không đủ thỏa mãn sao?"
Tần Thái vừa tức vừa cười, anh lại bắt đấu sờ soang người cô. Tần Thái dùng sức đánh vào tay anh: "Muốn chết sao? Ngủ đi!"
Sa Ưng hôn lên mặt cô một cái, nhắm mắt lại liền ngủ mất. Chờ đến khi hơi thở anh đều đều, Tần Thái mới từ từ hôn lại anh. Người đàn ông này, không biết phải làm sao mới tốt đây.
Liên tục nửa tháng sau đó, Bạch Cập và Sa Ưng lo chuyện pháp trận, Trật Tự có vài lần đến quấy rầy nhưng có Tần Thái ở đó, nên không cách nào hủy diệt được Nhân Gian. Đề phòng Trật Tự lại đến đánh lén, Tần Thái không rời khỏi Thiên Lư Loan. Chờ đến khi hoàn thành pháp trận, cô mới bắt đầu làm chuyện lớn.
Thẻ hội viên dùng để kéo dài vận khí Nhân Gian trong truyền thuyết, một phần năng lượng lớn như vậy rốt cuộc chảy về đâu?
Tần Thái thử các loại phương pháp, cái thẻ này dùng rất nhiều bí thuật để mã hóa, nếu thật sự là bảo vệ khí vận của Nhân Gian, chắc chắn là để phòng ngừa người khác truy ra nên cô vẫn chưa thu hoạch được gì.
Ngày hôm sau, bỗng nhiên Tần Thái tuyên bố, cô đã điều tra người được lợi cuối cùng từ thứ gọi là khí vận Nhân Gian, chính là Tôn Chủ Trật Tự. Tin tức này truyền khắp Huyền môn, nhấc lên một hồi sóng to gió lớn. Tần Thái lại rao thêm cô sẽ chứng minh chuyện này tại đại hội giao lưu các Huyền Thuật sư năm nay, công bố người vốn mang danh giữ gìn Thiên Đạo lại đứng sau chiếm đoạt phúc lộc thọ của Nhân Gian. Hơn nữa còn để chứng minh cô không có âm mưu che giấu, sẽ một mình đến hội trường.
Tần Thái đi bước này, Bạch Cập không cho là đúng: "Đừng ngốc thế, đám người kia sẽ không đến đâu."
Cô chỉ cười: "Chờ tin tốt của tôi đi."
Sự thật chứng minh, cái nhìn của Phán quan trưởng là hoàn toàn chính xác. Ngày đại hội, toàn bộ Huyền môn không có một ai đến. Cô là Tiên Tri của Nhân Gian, mà Nhân Gian là tổ chức như thế nào cả Huyền môn đều biết. Còn Tôn Chủ của Trật Tự là nhân vật đức cao vọng trọng cỡ nào? Chỉ một mình cô mà có thể làm lung lay được sao?
Tần Thái đợi mấy tiếng, thở dài: "Thế đạo này, quả nhiên là nói thật thì người ta chưa chắc đã tin."
Bỗng bên ngoài truyền đến giọng nói: "Cho nên người nói thật đều đáng chết."
Tần Thái ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một màu ánh trăng nhạt, là hắn, Tôn Chủ Trật Tự!
Hắn vẫn đứng giữa vầng trăng tròn như trước, vạt áo nhẹ nhàng phiêu dật như tiên. Cả hội trường tràn đầy linh khí màu tím. Tần Thái đứng giữa trung tâm, cố hắng bình tĩnh: "Ngươi tính giết người diệt khẩu sao?"
Trăng tròn từ từ đến gần gơn, Tôn Chủ ngẩng đầu, đôi mắt màu tím không chứa cảm xúc. Hắn chỉ phất nhẹ tay, một luồng sức mạnh gào thét phóng về phía cô, Tần Thái vung tay cắt nó làm đôi, nhưng vẫn bị đẩy lùi về sau nửa bước.
"Khoan đã!" cô đưa tay lên cao "Ta biết thực lực bản thân có khoảng cách rất lớn với ngươi, nhưng chỉ ba bốn năm sau ta có niềm tin sẽ đấu một trận không phân cao thấp. Nhưng giờ đây chắc chắn ngươi sẽ không cho ta thời gian. Tuy ta sẽ không ngồi chờ chết, nhưng cũng muốn ngươi giải đáp nghi hoặc của ta."
Giọng nói Tôn Chủ lạnh băng giữa trăng tròn, dường như hắn không có tình cảm: "Giải đáp nghi hoặc của ngươi, là chuyện của sư phụ ngươi."
Dứt lời, hắn đẩy một chưởng, vụn gỗ bay tứ tung. Tần Thái duỗi tay hóa toàn bộ sàn nhà thành sắt thép, ánh mắt Tôn Chủ có một tia dao động: "Ngươi học thuật nghịch chuyển ngũ hành từ đâu?"
Tần Thái hừ lạnh: "Ngươi không nói cho ta, đừng mơ ta nói cho biết!"
Hai người đánh tới đánh lui, đánh đến khi toàn bộ hội trường biến dạng. Vì chịu ảnh hưởng từ thuật nghịch chuyển ngũ hành nên vật chất bên trong trở nên vặn vẹo không rõ là chất gì. Tần Thái đương nhiên biết mình không phải là đối thủ của hắn, sau mười chiêu đã định chạy trốn. Tôn Chủ chặn hết đường lui của cô, hắn cười lạnh: "Thông minh quá bị thông minh hại, ngươi cho rằng chỉ chút bẫy con này mà khiến ta mắc mưu được sao?"
Hắn chịu nói chuyện, Tần Thái cầu còn không được: "Ngươi chính là người được lợi đứng sau Nhân Gian đúng không? Nhiều năm như vậy, Phật cũng là ngươi mà Ma cũng chính là ngươi! Tất cả mọi người trong Huyền môn bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay rồi!"
Tôn Chủ không ngừng xuất chiêu, giọng nói như vang bên tai: "Ngươi chỉ là đứa con nít, hiểu thế nào là Phật? Thế nào là Ma? Đúng là trẻ tuổi khinh cuồng, không biết trời cao đất dày là gì!"
Tần Thái không để tâm đến lời trào phúng của hắn, cô có chuyện quan trọng hơn cần làm rõ: "Ta muốn biết, vì sao ngươi giết ch/ết các đời Tiên Tri? Vì sao lại vây khốn hồn phách của bọn họ?"
Tôn Chủ hơi búng tay, một dòng khí nhỏ như kim xé gió lao đến: "Bởi vì nhiều năm trước, Thiên Đạo tiên đoán, lúc cây ngô đồng hóa ngọc, sẽ có một người phụ nữ thấm nhuần quá khứ và tương lai đến mang theo Thiên phạt. Ha ha ha ha." Hắn cười rộn lên, có vẻ giống người hơn: "Ta khống chế Trật Tự và Nhân Gian đã bấy lâu, chỉ bằng một người phụ nữ mà dám mang đến Thiên phạt với ta sao. Ha ha ha ha."
Cuối cùng Tần Thái đã hiểu: "Chính vì Thiên Đạo phái một người phụ nữ có năng lực Tiên Tri đến tu chỉnh Thiên Đạo, nên ngươi mới giam cầm tất cả người có mệnh cách Tiên Tri, chôn bọn họ ở Bất Ki các như chất dinh dưỡng của ngươi sao!"
Lần đầu tiên Tôn Chủ nhìn thẳng cô, đôi mắt tím tỏa ra sát khí nồng đậm: "Ngươi cho rằng mình lấy được thứ cần lấy rồi sao?"
Không chờ Tần Thái trả lời, hắn bỗng nhiên phất tay, phá hủy toàn bộ các bồn hoa cây cảnh trong hội trường, Tần Thái ra sức ngăn cản nhưng không có hiệu quả. Tần Thái hét lên một tiếng, Tôn Chủ lại trào phúng cô: "Chỉ là thuật pháp nhỏ nhoi, há có thể qua mắt được bản tôn? Ngây thơ!"
Lần thứ hai giao thủ kịch liệt, thuật pháp của Tần Thái đã tiêu hao gần hết, cô phá tan nóc nhà ngự kiếm chuẩn bị chạy trốn. Tôn Chủ nào chịu thả cô đi, trăng tròn phóng theo sát, sau đó một luồng sức mạnh một đen một trắng phóng tới va chạm vào ánh trăng làm triệt tiêu lẫn nhau. Tần Thái vừa nhìn đã ngẩn ra: "Sư phụ."
Là Bạch Cập và Bạch Hà. Tần Thái không kinh ngạc với Bạch Cập, nhưng không ngờ là Bạch Hà cũng tới. Con gái sư phụ chắc đã hai tuổi nhỉ? Vậy mà chỉ với tấm thư của cô, anh đã dứt khoát đến đây, hơn nữa còn đối chọi với Tôn Chủ trong tình thế không nắm chắc.
Hai người họ xuất hiện chọc Tôn Chủ giận, hắn gầm lên: "Chỉ là mấy tên nhóc mà dám chặn ta sao!"
Thứ Bạch Hà cầm trong tay là một tấm gương sáng rực, là kính Côn Luân bản thật. Pháp bảo của Bạch Cập đang quấn quanh hắn, rống giận. Hai người đứng song song với nhau, Tôn Chủ lập pháp quyết lần nữa, mây trắng lượn lờ trên trời bỗng sắc như đao, phóng tới đây. Tần Thái đặt hai tay lên vai hai người, nói nhỏ: "Nín thở."
Hai người chỉ thấy cơ thể chợt hẫng đi, cả người như hóa thành mây bay.
Nghịch chuyển nguyên tố là chuyện thần kì, ngay cả dị mắt cũng không thể phân biệt. Như bầu trời nhiều sao nhiều mây như thế, làm sao có thể biết hết được? Rõ ràng Tôn Chủ đã giận dữ hơn, nếu Bạch Hà và Bạch Cập không xuất hiện, đương lúc Tần Thái bị tiêu hao gần hết linh lực, hắn có thể giết ch/ết cô rồi. Hắn lấy ánh trăng làm vũ khí, bắt đầu quần tảo phá tan nơi ba người mới đứng.
Cùng lúc đó, Tần Thái ôm lấy Bạch Cập và Bạch Cập hóa thành từng hơi nước nhỏ.
Ánh trăng phóng lung tung nên vẫn bị thương một ít. Tần Thái không sao, nhưng toàn thân Bạch Cập đã đổ mồ hôi, hồn phách và thân thể hắn có độ phù hợp quá cao, bị thương sẽ rất đau.
Tần Thái kéo hai người rời khỏi phạm vi công kích của Tôn Chủ, cũng không trở về Thiên Lư Loan mà đến chỗ Lão gia tử đã ẩn cư lúc trước. Đình nhỏ vẫn như vậy, dòng suối đã khô cạn. Cô đưa Bạch Hà và Bạch Cập vào nhà tranh. Tang Cốt nê và một ít thực vật đã chờ lâu.
Bỗng kính Côn Luân của Tang Cốt Nê nhào về phía Bạch Hà rồi gào lên thâm tình: "BA!!!!"
Làm mọi người sợ tới run, thầm nghĩ Bạch Hà này dù sao cũng là nhân tài kiệt xuất của Huyền môn, sao lại làm chuyện hồ đồ mà có đứa con như vậy....
Kết quả là, người cha nó kêu là cái gương hàng real trong ngực anh.